Chia sẻ hành trình tiết kiệm 100 triệu đầu tiên chỉ với thu nhập 10 triệu/tháng. Cách sống tối giản, quản lý chi tiêu và giữ vững kỷ luật mỗi ngày.
Cuộc sống bắt đầu từ con số 0
Hồi ấy, mình mới ra trường, lương tháng đầu tiên đúng tròn 10 triệu. Không phải con số lớn, nhưng cũng chẳng quá ít với một người chưa từng bước chân ra khỏi vòng tay gia đình. Từ chỗ được cha mẹ chu cấp, chuyển sang tự chủ tài chính cảm giác ấy lạ lắm. Mỗi đồng tiêu ra đều phải tính toán, vì biết rằng nếu hết tiền thì chẳng ai cứu mình ngoài chính mình.
Căn phòng trọ hơn 15 mét vuông là chốn đi về mỗi tối. Cái quạt kêu rè rè, chiếc bếp gas mini hay tắt lửa, và chiếc bàn gỗ cũ mượn từ người bạn cùng quê tất cả như gói gọn cả thế giới lúc bấy giờ. Tiền thuê nhà 1,8 triệu, tiền điện nước linh tinh khoảng 400 ngàn, chưa kể tiền ăn, xăng xe, điện thoại… Có những tháng, ví chỉ còn vài chục ngàn khi chưa tới ngày lĩnh lương.
Ấy thế mà, ngay từ tháng đầu tiên, mình đặt ra một lời hứa: dù có khó đến đâu, vẫn sẽ cố gắng tiết kiệm. Không nhiều thì ít, miễn là không để mình trắng tay mỗi cuối tháng.
Thói quen nhỏ, thay đổi lớn
Ban đầu, mình thử chia tiền ra theo phong bì. Mỗi khoản có một cái tên riêng: tiền ăn, tiền nhà, tiền đi lại, và đặc biệt là một phong bì ghi “Gửi tương lai”. Có lúc chỉ bỏ vào được 500 ngàn, nhưng vẫn cứ bỏ. Mình không đụng đến số tiền đó, coi nó như không tồn tại.
Mỗi sáng đi làm, mình ghé qua quán cóc vỉa hè thay vì vào tiệm cà phê máy lạnh. Trưa ăn cơm hộp tự nấu mang theo, tối cũng về phòng nấu nướng. Dần dà, mình phát hiện: việc tiết kiệm không phải là cắt giảm những điều khiến mình hạnh phúc, mà là biết đâu là thứ thực sự cần. Một buổi tối xem phim trên điện thoại cùng tô mì trứng có thể còn vui hơn cả tối la cà trong quán xá đắt đỏ.
Có hôm đi ngang qua một cửa hàng giày, mình đứng lại nhìn mãi. Mẫu giày đó đúng kiểu mình thích, nhưng mình đi tiếp. Không phải vì tiếc tiền, mà vì mình nhớ tới cái phong bì “Gửi tương lai”. Một lần từ chối cảm giác nhất thời, đổi lại là một bước gần hơn tới mục tiêu.
Những lần suýt bỏ cuộc
Không thiếu những ngày chông chênh. Khi đồng nghiệp rủ rê đi du lịch, khi người thân cần giúp đỡ tài chính, hay lúc bệnh bất ngờ ập đến phong bì tiết kiệm từng nhiều lần bị đe dọa. Có tháng mình buộc phải rút ra 2 triệu để xoay sở, và cảm giác hụt hẫng bám theo cả tuần sau đó.
Nhưng điều quan trọng là mình không để thất bại ấy làm nản chí. Sau mỗi lần như vậy, mình cố bù lại trong tháng kế tiếp. Có tháng, mình kiếm thêm bằng việc viết lách ngoài giờ, đi phụ việc cuối tuần… Lương vẫn là 10 triệu, nhưng mình tìm cách để “đời sống” không bóp nghẹt giấc mơ tiết kiệm của mình.
Mình cũng học cách từ chối khéo léo. Không phải vì keo kiệt, mà vì mình biết rõ giới hạn tài chính của bản thân. Khi đã hiểu rõ điều gì là ưu tiên, mọi lời rủ rê trở nên dễ nói “không” hơn.
Niềm vui nhỏ của con số tròn
Ngày mình kiểm tra tài khoản và thấy con số 100 triệu hiện lên, mình đã im lặng nhìn màn hình thật lâu. Không phải vì số tiền quá lớn, mà vì nó là minh chứng cho một hành trình dài hơn hai năm nơi từng đồng bạc lẻ đều có câu chuyện riêng.
Mình không ăn mừng rình rang. Chỉ mua cho mình một ổ bánh mì ngon hơn bình thường một chút, rồi về phòng ngồi bên cửa sổ. Trời hôm ấy có mưa nhẹ. Mình nghĩ về những buổi tối ăn mì gói thay vì order đồ ăn, những cuối tuần chỉ quanh quẩn trong phòng thay vì rong ruổi ngoài phố… Và thấy tất cả đều xứng đáng.
Không phải ai cũng có thể để dành 100 triệu khi lương 10 triệu, nhưng mình tin nếu kiên nhẫn, thì bất cứ ai cũng có thể bắt đầu hành trình riêng của mình. Điều quan trọng không phải là tốc độ, mà là không dừng lại.
Hành trình chưa bao giờ kết thúc
Tiết kiệm 100 triệu đầu tiên không làm cuộc sống mình thay đổi ngoạn mục, nhưng nó làm mình thay đổi từ bên trong. Mình biết mình có thể làm được điều tưởng như xa vời, chỉ bằng cách bền bỉ mỗi ngày. Và sau mốc 100 triệu, hành trình ấy vẫn chưa kết thúc.
Tiếp theo sẽ là 200 triệu, rồi 300 triệu. Có thể lâu hơn, có thể nhanh hơn, nhưng tâm thế thì đã vững vàng hơn trước rất nhiều. Và quan trọng nhất, mình đã học được cách sống với đồng tiền một cách chủ động không bị cuốn theo, cũng không bị lệ thuộc.
Nếu có một điều duy nhất để nhắn gửi tới anh em nào cũng đang chật vật với con số thu nhập khiêm tốn, thì có lẽ là: bắt đầu đi, dù chỉ với 50 ngàn trong ví. Bắt đầu rồi, mọi thứ sẽ dần rõ ràng hơn. Hành trình ngàn dặm, cũng khởi đầu bằng một bước chân.
Một số cách tiết kiệm khách anh em tham khảo thêm
1. Giới hạn “tiền linh tinh” mỗi tuần
Thay vì ghi chép từng khoản chi nhỏ lẻ mỗi ngày, hãy cấp cho bản thân một hạn mức cố định để tiêu “vô tội vạ” mỗi tuần – ví dụ 100–200 ngàn. Đây là “quỹ linh tinh”: cà phê, trà sữa, bánh ngọt, phim rạp, vé xe bất ngờ… Khi xài hết trong tuần đó thì dừng lại, không vay mượn tuần kế tiếp. Việc này giúp kiểm soát chi tiêu theo nhóm hành vi, thay vì đau đầu từng hóa đơn lặt vặt.
2. Thay thế thay vì sắm thêm
Mỗi khi cần mua một món đồ mới, hãy kiểm tra xem có món gì khác có thể thay thế công năng không. Ví dụ, một chiếc khăn lớn có thể thay ga trải giường tạm thời; một cái điện thoại cũ có thể gắn sim phụ để làm máy gọi. Việc “chống thừa” này giúp kéo dài tuổi thọ đồ dùng và tránh tích lũy đồ vật không cần thiết – thứ thường dẫn đến tiêu tiền vô nghĩa.
3. Tắt thói quen “chống chán bằng tiêu tiền”
Nhiều người thường tiêu tiền khi cảm thấy chán nản, mệt mỏi như một cách giải tỏa nhanh. Lướt Shopee, đặt trà sữa, order món lạ, mua quần áo random… Dần dà thành phản xạ có điều kiện. Việc đầu tiên để tiết kiệm hiệu quả là nhận diện những lúc mình chi tiêu chỉ để giải buồn, rồi thay thế phản xạ ấy bằng hoạt động miễn phí: đi bộ, gọi điện cho bạn, dọn dẹp phòng, đọc truyện online…
4. Luân chuyển chi tiêu theo tháng, tránh đều đều
Không cần tháng nào cũng ăn tiêu như nhau. Có tháng mình dành nhiều hơn cho việc giao lưu, có tháng lại “ẩn cư” để bù lại. Tháng này mua một đôi giày mới thì tháng sau cố gắng giảm đồ ăn ngoài. Mỗi tháng như một bản cân đối riêng, linh hoạt hơn và ít áp lực hơn việc “tháng nào cũng tiết kiệm đúng 2 triệu”.
5. Chia sẻ mục tiêu tiết kiệm với bạn thân hoặc người cùng chí hướng
Không dễ để đi một mình trong hành trình tiết kiệm. Khi có người đồng hành không cần hỗ trợ tài chính, chỉ cần cùng nhau chia sẻ, nhắc nhở mình sẽ bớt cảm giác lạc lõng và dễ duy trì động lực hơn. Có thể đơn giản như nhắn: “Tao đang cày để dành 30 triệu cuối năm. Mày cũng ráng nhé.” Tạo nên một kiểu cam kết nhẹ, nhưng đủ để không bỏ ngang.
6. Tận dụng những gì miễn phí từ cộng đồng
Thay vì tiêu tiền để giải trí hay học hỏi, hãy tìm các nguồn tài nguyên miễn phí từ cộng đồng: sách mượn từ thư viện, khóa học miễn phí online, hội nhóm chia sẻ tài liệu, vé xem phim ưu đãi từ ngân hàng, mã giảm giá từ diễn đàn… Mỗi lần tận dụng được là một lần giảm chi phí mà vẫn không giảm chất lượng cuộc sống.
7. Không chạy theo “chuẩn sống” của người khác
Nhiều lúc mình tiêu tiền chỉ để không thấy “tụt hậu” so với bạn bè, đồng nghiệp. Họ đi du lịch, mua đồ mới, đổi xe, dùng điện thoại xịn… Nhưng điều cần nhớ là: mỗi người một hoàn cảnh, một xuất phát điểm. Nếu mình thu nhập 10 triệu mà tiêu như người 20 triệu thì rơi vào nợ nần là điều sớm muộn. Bản lĩnh tiết kiệm nằm ở việc biết mình đang ở đâu và không cần chứng minh gì với ai.
8. Biến “đồ ăn thừa” thành một chiến lược tiết kiệm
Học cách tận dụng đồ ăn còn lại để làm bữa mới: cơm nguội chiên lại, rau luộc làm salad, nước canh nấu mì, xương ninh lấy nước dùng… Không chỉ tiết kiệm tiền đi chợ mà còn giảm lượng rác sinh hoạt. Đó không phải là sống kham khổ, mà là sống có ý thức.
Hành trình tiết kiệm 100 triệu với mức lương 10 triệu một tháng không phải là chuyện phi thường. Nó không đòi hỏi sự thông minh đặc biệt, cũng chẳng cần may mắn lớn lao. Chỉ cần một chút tỉnh táo khi tiêu tiền, một chút kỷ luật với bản thân, và nhiều hơn cả là sự kiên nhẫn để đi tới cùng.
Chúng ta không cần sống khắc khổ, không cần cắt bỏ hết niềm vui. Chỉ cần hiểu rõ điều gì thật sự đáng để bỏ tiền ra, và điều gì là nhất thời. Mỗi đồng mình giữ lại được hôm nay, là một bước tiến gần hơn đến tự do tài chính ngày mai.
Và dù bắt đầu chậm, miễn là vẫn còn bước tiếp thì đến lúc nào đó, anh em cũng sẽ thấy con số 100 triệu ấy hiện lên trong tài khoản của chính mình. Không hô hào, không ồn ào chỉ là một chiến thắng thầm lặng, nhưng đủ để khiến mình mỉm cười.